Vì rất yêu trẻ nên Cô H đã nỗ lực thi đậu bằng được vào khoa mầm non đại học sư phạm hà nội. Sau khi ra trường, Cô H muốn về phục vụ quê hương nhưng ở quê không có chỗ cho cô vì hệ thống giáo dục mầm non ở nông thôn chưa được chuyên nghiệp hoá. H đành phải trở lại Thủ đô để xin đi dạy tại những trường mầm non tư thục.
Chỉ sau hơn 1 năm đi dạy, Cô H đã phải chuyển qua đến 4 trường bởi không thể chịu nỗi áp lực công việc, mức lương rẻ mạt và những hành vi phản giáo dục của một số đồng nghiệp cùng với lòng tham của những người chủ đầu tư. Người bảo cô kén cá chọn canh, người bảo cô khó tính, nhưng H không thể giải thích cho tất cả.
H muốn những tâm sự của cô đến được với nhiều người và để được hiểu, rằng: nghề giáo viên mầm non không nhàn hạ và “thơ” như người ta vẫn nhìn thấy hàng ngày.
Có thể có ai đó nói rằng, nghề nào mà chả vất vả, nhưng quả thực mầm non là một nghề vô cùng cực nhọc và đầy áp lực. Chỉ cần theo chân cô đến trường một buổi, theo dõi lịch làm việc của cô thì mới có thể hiểu được điều đó.
Xem thêm: Xu hướng đổi mới trong giáo dục mầm non hội nhập quốc tế
1. Những công việc nghề giáo viên mầm non trong một ngày:
Buổi sáng: 6h30 đã phải có mặt tại trường.
Buổi chiều: Phải chờ phụ huynh đón hết con mới được về. Nhiều hôm phụ huynh về muộn thì phải đến 20h30 phút mới được rời trường.
Đó là quỹ thời gian trong một ngày của một cô giáo mầm non.
Còn công việc sau khi nhận các cháu từ các bậc phụ huynh thì như sau:
Cho ăn sáng nốt những cháu nào chưa ăn ở nhà; mặc quần áo, đội mũ, đi tất, bày đồ… để chuẩn bị cho các cháu chơi và tập múa hát (Đây là hình ảnh đẹp duy nhất mà mọi người thường nhớ tới);
Thu dọn và xếp ngăn nắp các loại đồ chơi mầm non; kê bàn ghế, xếp đặt chén bát, muôi, thìa; bón cho các cháu ăn bữa chính, bữa phụ, ăn quà chiều, uống thuốc, uống sữa, thay bỉm, giặt quần áo do các cháu ị hoặc tè ra, dọn dẹp chỗ các cháu nôn, trớ, trả các cháu cho phụ huynh…
Liệt kê “sơ sơ” thì như vậy, nhưng nếu trực tiếp làm hoặc chứng kiến thì mới rằng thấy mọi chuyện không hề đơn giản.
Trước hết là chuyện ăn uống.
Đây là công việc căng thẳng và vất vả nhất, bởi cho một đứa trẻ ăn không hề đơn giản, huống hồ mỗi cô phải phụ trách khoảng chục cháu như vậy. Nếu như là lớp mẫu giáo lớn, nhiều cháu biết tự ăn thì các cô còn đỡ vất vả.
Còn đối với những cháu dưới 3 tuổi thì phần lớn các cô phải bón từng thìa. Tuy nhiên, không phải cho cháu nào ăn cũng dễ vì nhiều cháu ăn kém, lười ăn, ăn chậm hoặc nhõng nhẽo không chịu ăn nên phải ép.
Không những thế, các cháu còn nôn trớ toé loe ra quần áo, ra sàn nhà. Đặc biệt, có lúc xảy ra tình trạng “nôn dây chuyền”, tức là một cháu nôn thì một vài cháu khác cũng nôn theo.
Chưa hết, đang ăn thì có cháu lại tè, lại ị ra quần, các cô lại phải thay, phải lau rửa, dọn dẹp và đem đi giặt. Cháu ăn xong, các cô phải thu dọn bàn ghế, cốc chén, sàn nhà rồi cho các cháu đi ngủ.
Nhưng chuyện ngủ của các cháu cũng không hề đơn giản. Ở tuổi này các cháu chưa thể vào khuôn phép nên không có chuyện “ra lệnh” là tất cả đều ngủ. Có cháu, đang ngủ lại tiếp tục tè, ị hoặc nôn trớ hết ra chăn chiếu, ra các bạn… và các cô lại tiếp tục đưa các cháu đi lau rửa và đem chăn chiếu đi giặt.
Có cháu tuy nằm nhưng lại không ngủ mà đùa nghịch, nói chuyện hoặc lôi đồ chơi ra khắp nhà làm mất giấc ngủ của bạn. Thậm chí có cháu rất bướng, cô nhắc nhẹ không nghe nên phải mắng, thậm chí phạt. Vì nếu không phạt, không mắng thì không thể điều khiển được lớp. (Cho nên nếu nói rằng ra quy định cấm không được quát mắng trẻ thực tế rất khó áp dụng).
Ngoài các công việc dạy múa hát, cho các cháu ăn bữa chính, bữa phụ, ăn quà vặt theo quy định của trường, các cô còn phải gánh thêm phần việc do phụ huynh nhờ vì họ thường đem các loại đồ ăn, sữa, hoa quả, thuốc men đến nhờ cô cho ăn, cho uống hộ.
Ngoài những công việc này, các cô còn phải luôn để mắt đến cháu, không để chúng chơi đùa với nhau nhiều hay cào cấu, vì nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, các cô sẽ là những người chịu trách nhiệm đầu tiên.
Chăm sóc các cháu đã vất vả, các cô còn phải chịu nhiều áp lực từ phía nhà trường, nhất là về mặt thời gian. Với một lớp vài chục cháu như vậy, không thể bón nhẩn nha từng thìa cho từng cháu, cho nên vẫn phải giục cho các cháu ăn hết suất và ăn xong đúng giờ.
Nếu không ăn hết suất, các cháu không tăng cân sẽ bị phụ huynh phàn nàn. Còn nếu không ăn kịp thì sẽ choán mất sang thời gian chơi, ngủ của các cháu thì cũng sẽ bị hiệu trưởng nhắc nhở, bị trừ lương.
Nhiều người nghĩ rằng dạy các cháu mẫu giáo không cần phải dùng giáo án nhưng thực tế giáo án của bậc học này được soạn rất công phu không kém gì giáo án của các học sinh lớn.
Trước mỗi buổi dạy, các cô phải xây dựng kế hoạch hôm nay sẽ dạy chủ đề gì về môi trường xung quanh. Các nội dung như: Việc ăn uống của cháu ra sao, hôm nay cháu nào còn nói ngọng, cháu nào không ăn hết suất không… đều được ghi chép tỉ mỉ và cẩn thận. Giáo án và sổ theo dõi luôn được kiểm tra liên tục.
Chưa hết, cô giáo còn phải chịu nhiều áp lực từ phía phụ huynh của các cháu. Phụ huynh nào dễ tính còn đỡ, phải người khó tính, thậm chí lỗ mãng, thiếu tôn trọng cô thì rất khó chịu.
Một số người coi con cái mình như cục vàng. Mỗi chiều đón con về, họ kiểm tra khắp mình mẩy chân tay con, nếu có xây xát tí gì là phản ánh luôn với giám đốc.
Cá biệt, có gia đình do nuông chiều con cái nên khiến cháu bé sinh hư, và dù nhỏ cũng đã biết nói dối.
Cô H kể, có lần thấy phụ huynh của một cháu hùng hổ đến trường mắng xối xả vào mặt một cô vì cái “tội” đánh con chị ta. Giám đốc mời chị phụ huynh này vào để hỏi rõ đầu đuôi thì mới té ngửa: Cháu bé đã bịa ra chuyện bị cô đánh phạt để trốn đến lớp.
Với những phụ huynh “củ chuối” như vậy các cô có muốn phản ứng lại cũng khó vì nhiều giám đốc trường tư thục coi “khách hàng là thượng đế” nên thường yêu cầu cô giáo phải “nhịn nhục”.
Ngày nào cũng như ngày nào, tất cả những công việc: Ăn uống, nôn trớ, ỉa đái, múa hát, bày-kê bàn ghế, thu dọn cốc chén, lau nhà, dỗ bé… cứ lặp đi lặp lại.
Cho nên lúc nào cô cũng thấy tối tăm mặt mũi, đầu óc căng thẳng mệt phờ. H. thú nhận có hôm đi làm suốt cả ngày không ngẩng đầu lên nhìn kĩ được khuôn mặt đồng nghiệp, mệt còn hơn đi cày ruộng.
2. Càng tiết kiệm chi phí càng tốt
Ở nhiều trường tư thục có tình trạng tiết kiệm nhân công theo kiểu “vắt chanh bỏ vỏ”. Họ “tận dụng” tối đa sức lao động của các cô, bắt phụ trách những lớp học khá đông mật độ các cháu so với quy định (trung bình 2 cô/lớp 15-20 cháu), thậm chí có trường còn nhiều hơn nên công việc thường xuyên bị quá tải.
Không những thế, họ còn giao cho cô những công việc mà lẽ ra là của lao công, tạp vụ như: Giặt giũ, quét dọn…
Ở một trường tư thục mà Cô H. đã dạy, họ còn không cung cấp quần áo, găng tay bảo hộ cho cô. Một lần Cô H. Hỏi xin vì trời lạnh mà lại phải tiếp xúc với toàn phân và nước tiểu thì bà Giám đốc hỏi lại với thái độ khó chịu: “Em ghê à?”.
Thế là mấy chị em vừa làm vừa nôn oẹ và rồi cũng phải quen dần. Đồ dùng học tập hay đồ chơi mầm non của cháu lẽ ra phải mua thì họ yêu cầu cô phải tự làm lấy, phải tự cắt dán để “tiết kiệm”. Chính vì thế, các cô luôn phải đi làm về muộn.
Mấy đồng nghiệp của Cô H vì nhà trọ xa, lại chưa có gia đình đề nghị ở lại trường cho tiện. Thế là được giao ngay cho làm đồ dùng đồ chơi học tập và trông trường với lý do “Bọn em không phải trả tiền thuê nhà còn gì”.
Với lịch làm việc như vậy, những ai đã có gia đình sẽ không còn thời gian để dành cho chồng, cho con. Lớp học thì chật chội. Ở một trường Cô H. Dạy, phòng rộng chừng 20 m2 mà có đến mấy chục cháu.
Tất cả các hoạt động ăn, ngủ, vệ sinh đều diễn ra trong căn phòng nhỏ bé ấy. Thậm chí góc đằng này các cháu ăn thì góc đằng kia các cháu ị, tè, nôn trớ. Xong, lại lau dọn, lại ăn, rồi trải chăn ra ngủ.
Chưa hết, lẽ ra khẩu phần ăn mỗi bữa của các cháu phải đầy đủ hết mọi thứ như: Rau, củ, quả, thịt, cá theo cam kết khi đóng tiền học phí… Thì một số trường mầm non luôn tìm cách bớt xén, giảm dần các loại thực phẩm. Hoặc mua những đồ giá rẻ tiền về cho các cháu ăn.
Cô H. kể: Có bà giám đốc một trường cô dạy khi về quê thấy bí và cà chua rẻ quá nên khuân lên cả đống. Thế là cả tuần các cháu toàn ăn bí và cà chua.
Những cách đầu tư và quản lý sặc mùi “nông dân” âý đơn giản là vì những người chủ đầu tư mở trường mầm non là một nghề kinh doanh béo bở và họ chỉ biết đến lợi nhuận.
Với cách quản lý như vậy, thử hỏi ai có thể bình tĩnh và tâm huyết với trẻ được, dù có lòng yêu trẻ rất nhiều.
3. Lương nghề giáo viên mầm non và áp lực công việc
Cường độ làm việc căng thẳng, vất vả cộng với trách nhiệm cao đối với các cháu bé, nhưng lương cô giáo mầm non lại thuộc loại thấp nhất. Nếu đọc những thông tin tuyển dụng giáo viên mầm non trên báo, bạn sẽ rất dễ tìm được những địa chỉ mà người ta chỉ trả cho cô giáo mức lương khởi điểm 800-900 ngàn/tháng.
Trong khi đó, ở những vị trí như bán hàng, tạp vụ, thậm chí là giúp việc gia đình,… người lao động hoàn toàn có thể có mức lương trên 1 triệu/tháng. Năm ngoái khi bắt đầu đi dạy, H. được trả 600 nghìn/tháng cho mức lương khởi điểm.
Sau 3 tháng, “nếu làm tốt” thì mới được tăng lương nhưng việc tăng cũng chỉ nhỏ giọt như “cà phê phin” với mức 50-100 nghìn. Năm nay, một cô bạn cùng khoá với H. dù đã đi làm được gần 2 năm rồi nhưng người ta vẫn chỉ trả có 900 nghìn/tháng.
Đó là chưa kể những khi bị phạt, bị trừ tiền hay ghìm lương các cô vì những lí do rất… đương nhiên như: Đi muộn, cha mẹ các cháu phàn nàn, để các cháu bẩn thỉu… Mỗi lần phạt trừ 5-10 nghìn tuỳ từng trường.
Một đồng nghiệp của H. có lần bị trừ đầu trừ đuôi bao nhiêu khoản, đến cuối tháng chỉ còn được lĩnh về 400 nghìn. Cho nên cô ấy tức quá mắng luôn vào mặt Giám đốc và bỏ việc.
Trong cơn “bão” giá tiêu dùng, giá nhà đang tăng chóng mặt như hiện nay, mức thu nhập như vậy không thể tái tạo nổi sức lao động của con người chứ chưa nói gì các khoản khác như xăng xe, khi đau ốm và trách nhiệm với gia đình.
Vì thế, H. không ngạc nhiên khi thấy một cô giáo tại một trường mầm non công lập ở quận Cầu Giấy đã tặc lưỡi quyết định giã từ nghiệp “trồng người” sau khi phải mất đến 25 triệu để “chạy” vào trường này vì mức lương sau mấy năm vẫn chỉ có trên 1 triệu/tháng.
Riêng bản thân H. cũng bỏ nghề giáo viên mầm non để đi… chạy bàn và cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều do không bị áp lực công việc và mức lương cũng cao hơn gần gấp đôi so với lương nghề giáo viên mầm non của trường mẫu giáo mà cô vừa bỏ.
Nhiều người bạn cùng khoá với H dù rất yêu trẻ và tâm huyết với nghề giáo viên mầm non cũng bỏ dạy chỉ sau một thời gian đi làm. Vì không thể chịu được áp lực cùng mức lương quá thấp.
Một số khác vẫn gan góc “bám trụ” với hi vọng một ngày nào đó sẽ được tăng lương và nhà nước có chính sách ưu đãi hơn với nghề giáo viên mầm non. Hơn nữa, nếu bỏ thì họ cũng không biết làm nghề gì để sống.
Nhưng cũng chính vì ức chế và chán nản như vậy nên nhiều cô bảo mẫu đã không làm chủ được bản thân và có những hành động phản giáo dục mầm non như: Dọa dẫm, quát nạt hoặc đánh trẻ.
Việc đánh các cháu thì trường mầm non tư thục có và trường mầm non công cũng có và nó là chuyện “bình thường”. H đã thấy một vài đồng nghiệp phạt học sinh bằng những cách như: Cho ra khỏi lớp và đóng cửa lại, lấy thước đánh vào lòng bàn tay, gan bàn chân, quát hay đập đầu vào bàn…
Thậm chí, có cô còn đánh một cháu bé 9 tháng tuổi để ép cháu phải ăn (tất nhiên là đánh nhẹ). Nhưng cháu bé sợ nên cứ nhìn thấy cô giáo này là cháu bò để “chạy trốn”. Cháu phải bò vì cháu vẫn chưa biết đi.
H. cho biết, thực tế có nhiều cháu hư sẵn từ nhà nên đôi khi phải phạt chứ không thể dùng lời nói nhẹ nhàng được. Tuy nhiên các cô cũng chỉ đánh theo kiểu phát nhẹ vào mông để doạ thôi, còn kiểu đánh “nặng tay” như đã nói ở trên chỉ là hãn hữu và chủ yếu rơi vào những cô không được đào tạo về nghiệp vụ sư phạm.
Một số trường thường “quảng cáo” rằng họ có camera để giám sát hoạt động của cô giáo mầm non và các cháu bé. Nhưng các bậc phụ huynh cũng không nên quá tin tưởng bởi các cô bảo mẫu chẳng dại gì mà đánh các cháu ở trước máy quay cả.
Theo H., nếu cơ quan chức năng kiểm tra một cách sâu sát về bằng cấp nghề giáo viên mầm non, nghiệp vụ của các cô bảo mẫu, sẽ thấy rất nhiều, rất nhiều người không được đào tạo qua bất kì một trường lớp nào.
Người làm trái nghề, người thì được chuyển từ lao công, tạp vụ lên làm bảo mẫu. Thậm chí có những người chưa tốt nghiệp cấp 3 nhưng cũng đứng lớp. Việc những giám đốc, chủ đầu tư đưa con em, người thân quen của mình vào dạy là việc rất phổ biến.
4. Có những “điểm sáng”
Một loạt những vụ bạo hành trẻ em gần đây khiến nhiều người có ác cảm đối với cô giáo mầm non. Nhưng theo H., không phải ai cũng ác và đáng sợ như vậy. Những người được đào tạo bài bản rất ít khi có hành động như vậy vì họ có phương pháp dạy cũng như biết cách đưa những đứa trẻ hư vào khuôn phép.
Họ cũng được trang bị những kiến thức về sơ cứu nếu có sự cố xảy ra cho cháu bé. Các cô biết xử lý các sự cố đơn thuần đó thì nhiều tai nạn, tử vong chắc sẽ không xảy ra đối với trẻ mầm non.
Trong thời gian đi dạy, H. chứng kiến nhiều đồng nghiệp của mình rất yêu trẻ và thực sự tâm huyết với nghề, chẳng hạn như Quyên và Mai. Phải nói rằng hai cô giáo này có sự nhẫn nại, hi sinh rất lớn đối với trẻ.
Chẳng hạn như Quyên, có những hôm cô không được ăn cơm trưa vì phải trông chừng các cháu. Có một cháu rất khó ngủ và khó ăn. Buổi trưa Quyên một tay ăn cơm, một tay bế bé. Bất ngờ, cháu bé quấy khóc, đạp tung bát cơm của Quyên xuống đất.
Bữa đó Quyên nhịn đói trong sự mệt mỏi, nhưng cô vẫn nhẫn nại bế bé mà không phàn nàn.
Còn Mai thì nhẫn nại bón cho cháu từng thìa cháo và bị cháu nôn đầy người, đến mức bà của cháu bé cũng còn cảm thấy ghê còn người chủ trường thì nhìn cô với ánh mắt ghê tởm, nhưng Quyên vẫn bón cho bé bằng hết bát cháo.
Nhưng đáng tiếc rằng những con người như vậy lại không được trọng dụng và nhìn nhận đúng với khả năng và tấm lòng của họ, trả cho họ mức lương hết sức rẻ mạt cộng với những quy định ngặt nghèo.
Lương không đủ sống nên Quyên đành nghỉ việc và tìm cách mở trường, vì cô muốn mình được làm chủ, được quyết định những việc tốt hơn cho các cháu. Quyên và Mai là những đồng nghiệp mà H thực sự nể phục.
5. Lời Kết
Ở bài viết này chỉ nói lên những ví dụ điển hình ở một số trường kể cả công lập cũng như tư thục, những trường mà H. đã đi dạy qua và đã chứng kiến. Do vậy, khó tránh khỏi cái nhìn khiên cưỡng về hệ thống các trường mầm non.
Tuy nhiên, theo H., cũng không nên vì thế mà chúng ta quá bi quan. Lo sợ hoặc có cái nhìn “vơ đũa cả nắm” đối với những người thực sự có tâm huyết.
Nhà nước cần khẩn trương có những chính sách hợp lý và ưu đãi cho những người đang công tác tại cấp học này bởi nghề giáo viên mầm non đã phải chịu quá nhiều áp lực và quá nhiều thiệt thòi.
Nếu không, nó sẽ là cái nghề “hái ra tiền” đối với những người chủ đầu tư chỉ biết đến hai chữ “lợi nhuận”.
Tôi làm nghề giáo viên mầm non đã được 9 năm. Tôi theo nghề gõ đầu trẻ cũng với lý do rất đơn giản là yêu quý trẻ. Ngày xưa vấn đề lương bổng không làm tôi đau đầu suy nghỉ, tôi rất vô tư chăm sóc dạy dỗ các cháu được ngoan hơn. Thời gian gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra trong nghành làm cho các cô giáo mầm non ai cũng cảm thấy mệt mỏi với nghề: nào là giáo viên lương không đủ sống do vật giá leo thang, do phụ huynh đòi hỏi rất nhiều, do công việc nhiều nhất là mỗi khi có kiểm tra đến trường, vả lại trẻ con ngày nay quá hiếu động, có nhiều trẻ rất nghịch, rất hổn, biết đặt điều ( chuyện không nói có ).
Nếu một ngày làm nghề giáo viên mầm nonn, các bạn sẽ thấy rất nhiều chuyện không dễ làm tí nào. Tôi không đổ lỗi cho công việc nhưng quả thực trước đây tôi vui vẻ và gần cháu lắm, còn hiện giờ do nhiều áp lực quá, do hàng ngày phải tiếp xúc với những trẻ hiếu động tôi luôn có cảm giác nóng nảy và ít gần gũi trẻ hơn trước. Tôi luôn có cả giác lo sợ mỗi khi trẻ chơi, mỗi khi trẻ nghịch phá mà không thể la được…
Chưa kể đến chuyện hiện nay các cô giáo ai cũng mệt mỏi với nghề. Tôi đã từng nghe một bạn đồng nghiệp nói rằng: ” làm nghề này rất dễ vô bệnh viện ( do bị phụ huynh đánh ) và cũng dễ vô tù ( vì lở tay xảy ra chuyện không may cho trẻ ) tâm lý của các cô sẽ như thế nào nếu không được mọi người quan tâm hơn và thông cảm với nghề đây? Đã chọn nghề này thì chúng tôi đều có chung ý nghĩ là yêu trẻ và mong muốn mọi điều tốt đẹp đến với trẻ. Cũng mong ở mọi người có cách nhìn thông cảm hơn với các cô giáo mầm non.
Tôi vừa đọc bài viết của bạn tôi thật sự cảm thông và cảm ơn bạn đã nói lên tất cả nỗi lòng của tôi. Tôi cũng là cô giáo mầm non, ra trường và đi làm cũng đã được 10 năm. Trong 10 năm qua có biết bao nhiêu nỗi bức xúc mà giáo viên như tôi phải gánh chịu.
Nào là áp lực công việc, công việc quá tải so với quỹ thời gian của một người giáo viên giống như tôi và các bạn đồng nghiệp khác. Không những áp lực công việc mà còn áp lực từ phụ huynh, có những phụ huynh thật sự là dể mến, nhưng cũng có những phụ huynh sổ sàng giống như bạn nói.
Đâu phải chỉ có như thế mà còn sự tranh đua của đồng nghiệp với nhau. tôi đã từng bị một người đồng nghiệp của mình nói xấu với hiệu trưởng trường mình.Thế là hiệu trưởng rầy minh một tăng luôn, làm hôm đó mình bỏ ăn sáng luôn. Đó chưa kể là tôi đi làm nhưng trường không mua bảo hiểm gi cho tôi kể cả những nhân viên trong trường.
Đó các bạn hãy đọc bài viết của Cô H và bài viết này của tôi thì các bạn sẽ hiểu được nỗi vất vả của các cô giáo là giáo viên mầm non như chúng tôi.
Hãy thông cảm và chia sẽ cùng chúng tôi là những giáo viên mầm non nếu như chúng tôi có chút gì đó sơ sót
Mình rất thông cảm và hiểu sự khó khăn của các cô giáo mầm non. Cám ơn những người mẹ thứ 2 của các bé. Mỗi khi nghe con gái hát “cô và mẹ là 2 cô giáo – mẹ và cô đến 2 mẹ hiền” thì trong lòng mình vui lắm và thầm cảm ơn các cô.
Tôi hiện giờ đang làm việc cho công ty nước ngoài, mức thu nhập khá, nhưng muốn nghỉ việc để mở trường mần non tư thục. Tôi rất yêu trẻ con và tâm huyết muốn tạo dựng một nơi trẻ em có thể phát triển được nhân cách, khả năng của các bé. Tôi có nên làm như vậy không?
Tôi có một số kinh nghiệm hi vọng có thẻ giúp đỡ các cô giáo đôi chút. Tôi dự định sẽ viết bài về kĩ năng mềm dành cho giáo viên mầm non. Đây là một mảng đang bỏ trống không có tài liệu, sách, không hướng dẫn hay truyền đạt khiến nhiều giáo sinh khi ra trường không kịp hòa nhập và buộc phải bỏ việc. Rất mong các nhà quản lý lưu tâm đến mảng này của ngành mầm non.
Nhiều khi muốn nhẹ nhàng với trẻ. Phạt trẻ nhưng cũng tùy theo tâm lý của trẻ. Nhưng người ngoài nhìn vô thấy mình nhẹ nhàng thì lại nói lên nói xuống. Mệt mỏi với nghề
Mình cũng là gvmn đã được năm thứ 10. 10 năm trời là cả môt sự nỗ lực phấn đấu không mệt mỏi của mình ,nếu như người khác thì có lẽ họ đã đầu hàng và chấp nhận tất cả. mình về trường trong hoàn cảnh hiệu trưởng không nhận (vì đã có kế hoạch nhận người khác rồi) vì thế hàng năm xếp loại luôn tìm mọi cách trù dập. Nhưng với tình yêu nghề và sự quyết tâm phấn đấu đến nay mình đã có 7 năm đạt giáo viên dạy giỏi và CSTĐ.
Hàng năm, lớp mình luôn đạt lớp tiên tiến xuất sắc của trường, cô hiệu trưởng cúng phải ghi nhận thành quả đó. Lớp luôn đông, học sinh hiếu động, phụ huynh quý cô, và bản thân yêu nghề lắm đó nhưng nhiều lúc cũng mệt mỏi vì công việc hàng ngày vất vả thêm vào là hết đón đoàn này đến đoàn khác, phong trào này đến phong trào khác, cuộc thi đua này đến thi đua khác, ủng hộ này đến ủng hộ khác trong lúc đó đồng lương có hạn.Là gvmn mà không có thời gian chăm con, con nay ốm mai đau không được cs.
Mình cũng chán lắm .Không biết nhà nước có chính sách gì ưu tiên cho GVMN không thì không ai còn theo nỗi cacsi nghề gỗ đầu trẻ mag không đươch gõ này nữa đâu
Là giáo viên mầm non giờ mà có người nói là yêu nghê thì cũng hơi hiếm.
Đúng vậy là giáo viên Mầm Non giờ mà có người nói yêu nghề là hơi hiếm. Không biết có phái tôi là người có cái nhìn thiếu khách quan với cái nghề này không ,với cái xã hội này không. Đúng tôi là một giáo viên mầm non trong nghề được 9 năm .Thời gian 9 năm không phải là nhiều và (liệu nó có hơi vội khi tôi đưa ra nhận xét như vậy không) và 9 năm đó tôi nghỉ nó cũng không phải là ngắn đối với cái nghề của mỗi con người. 9 năm trôi qua tôi cũng đã phải nếm trải đủ thứ mùi vị của cái nghề “thấp cổ bé họng “trong xã hội hiện đại này.
Bạn hỏi tôi có yêu nghề ?không cần phải suy nghĩ, hay đắn đo gì tôi sẽ trả lời là :”Không” .Trên cuộc đời không có gì khổ bằng cái gì mình không thích những vẫn phải đối mặt với nó hàng ngày,với tôi lý do đơn gian mà tôi vẫn phải tiếp tục với nghề là vì tiếc công bố mẹ cho ăn học thôi. Nghề gì mà vất vả kinh khủng thế ,chỉ cần xơ sảy cái là ngồi tù ,không dám quát nạt vì không muốn lên trang mạng, báo trí.. làm xấu hổ cả gia đình, rồi thì mỗi khi có thanh tra, thi giáo viên giỏi thì bỏ cả cơm nước chồng con…
Nếu có may mắn được tý thành tích mà được xét tăng lương trước thời hạn thi còn phải nhường Sếp đã, được vài đồng bán trú thì nhà trường mượn tạm cho đến hết năm học ko trả được, luật đời tiền vào cửa quan biết đâu mà đòi, có 2 tháng hè muốn nghì thì NT ko cho nghi mà đi làm thì được là bao khi tổng tiền thu về được còn phải trích chi biết bao nhiêu là khoản,.. mà dó là những khoản gì thì chỉ có Ông trời mới biết. Áp lực từ phía phụ huynh, từ xã hội thì hỡi ôi… chẳng biết phải nói thế nào nữa …
Cũng là con người mà với các nghề khác thì được cảm thông ,còn với giáo viên mầm non thì Cả xã hội dậy sóng ,lên án trách móc đủ đường ,rêu rao trên các phương tiên truyền thông rầm rộ …
Nếu có người nhìn xa hơn một chút thì nghề nào mà chẳng có lỗi ,y tế gấy chết đầy người có sao đâu ,các công ty nhà hàng cho khách tiêu thụ toàn đồ thiếu chất lượng gây hại cho sức khỏe ,các giáo sư ,tiến si làm thất thoạt bao nhiêu tiền của nhà nước thì có sao đâu …vậy mà các phụ huynh gửi con thì cứ muốn cô ép cháu ăn nhiều ,mà con minh sinh ra ăn nhiều hay ít thì mình biết chứ .
Tại sao họ lại vô tình hoặc gián tiếp đẩy chúng tôi vao làm cái điều mà xã hội lên án chứ ..xã hội không lên án họ đi mà lại lên án chúng tôi ????? Với bản thân tôi chắc chắn không bao giờ có chuyện mắc phải giống nhu một vài đồng nghiệp vì tôi chẳng dại gì động vào cái QUYỀN của trẻ bởi QUYÊN của gv mầm non còn qua nhỏ bé trong xã hội này….
Tôi cũng là một giáo viên mầm non các bạn ạ! Tôi đã làm việc hơn 6 năm rồi, từ các trường tư thục đến nhà nước. Những điều chia sẻ của các bạn cũng là những tâm sự trong lòng tôi. Đã nhiều lần tôi có ý định bỏ nghề,muốn tìm một hướng đi khác trong đời mình. Nhưng mẹ của tôi bảo rằng, làm mẹ thì phải hy sinh, người mẹ cực khổ và vất vả nhất là khi nuôi con nhỏ, cô giáo mầm non không chỉ là cô giáo, chúng ta còn là người mẹ nuôi những đúa con thơ dại mỗi ngày, nên sự hy sinh của chúng ta so với tất cả các nghành nghề khác vô cùng to lớn. tôi chọn nghề giáo viên mầm non vì tôi thường nghe nói Giáo viên là nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý, nhưng bây giờ mới thực sự hiểu câu nói ấy, phải hy sinh tất cả: dành trọn tình cảm, tình thương yêu cho các bé, thời gian gần như kín hết cà ngày ở lớp, tối về nhà soạn giáo án, làm đồ dùng, chuẩn bị hình ảnh. máy móc, nhạc…,
trách nhiệm cao vì bao nhiêu cháu là bấy nhiêu tính mạng trong tay, bao dung, luôn tha thứ các sai phạm của các cháu, phải cư xử công bằng với các cháu, phải luôn nghĩ đến muôn vàn điều tốt đẹp cho các cháu,… thế đấy!Nghề giáo viên mầm non là nghề cống hiến cho sự nghiệp, tương lai của đất nước. Nếu thế giới này mà không có chúng ta thì sẽ ra sao? các bậc cha mẹ sẽ giao con cái của mình cho ai chăm sóc , giáo dục. Nếu không có những người như chúng ta thì tất cả các trẻ em sẽ ra sao nhỉ? thôi thì tất cả chúng ta nếu ai còn tha thiết và gắn bó với công việc này, chúng ta hãy cố gắng lên nhé! vì chúng ta đóng vai trò rất quan trọng lắm đấy!
Chào tất cả các cô giáo trong nhóm, cho e hỏi xíu ạ?: Có cô nào đã từng đi học văn bằng 2 mầm non giờ đi dạy học rồi không ạ?,.. Nếu học văn bằng 2 mầm non có được thi viên chức không ạ?
Mình học rồi , đi dạy rồi nhưng mình không thi viên chức nên cũng không biết có thì được hay ko ?
Tôi đã đọc tất cả các bài viết của các bạn tôi cũng là cô giáo mầm non đã cống hiến cho sự nghiệp giáo dục được 26 năm trải qua bao khó khăn gian khổ cũng chính vì yêu nghề mến trẻ vậy mà đến ngày nay tỉnh quê tôi đang xét biên chế cho giáo viên mầm non có những người vào nghề họ chỉ làm cho hết giờ, hết ngày rồi về thậm chí cả năm không soạn bài soạn bai chỉ đi mượn bài của bạn để phô tô cóp pi,khi dạy không đúng phương pháp, đi muộn về sớm, hay bỏ giờ đi chơi do mà họ vẫn được xét xét vào biên chế, vì họ là con cháu xếp, còn bản thân tôi luôn luôn đạt giáo viên giỏi và đã đạt nhiều năm lao động tiên tiến, chiến sĩ thi đua.
Vậy mà khi xét biên chế sở giáo dục, bộ giáo dục chỉ yêu cầu trong hồ sơ xét tuyển có bằng trung cấp sư phạm trở nên, đóng bảo hiểm đủ theo quy định không yêu cầu đến bằng trung học cấp 3, tôi có nhưng đã bị mất ko xin cấp lại được nên đến ngày nay tôi vẫn chưa đượ nhận quyết định vậy thử hỏi xã hội có quá bất công với những người như tôi không, chồng tôi đi bảo vệ tổ quốc tôi nuôi con một mình những năm dạy trước kia bố mẹ các cháu phải trả công cô bằng thóc tôi phải tranh thủ vào ngày chủ nhật hoặc vào buổi tối đi đến từng nhà một dắt con đi cùng như đi xin nghĩ lại mà thấy khổ thân.
Vậy mà những người có thảm quyền họ không nghĩ đến ai đã là người nuôi dạy trẻ thơ trở thành những chủ nhân tương lai của đất nước, tôi mong rằng những lời tâm sự của tôi được các cấp các ngành quan tâm chia sẻ giúp tôi sớm có quyết định biên chế trong một ngày gần đây nhất
Thương các cô giáo mầm non, không được hỗ trợ đã đành, Không có một cá nhân tổ chức nào có tiếng nói đòi quyền lợi cho. Nếu đi làm mà không có chỗ gửi con cũng khốn đốn, vậy mới nói tầm quan trọng của giáo viên mầm non, cái nghề mà người ta hay xem nhẹ, đến lúc khốn khó cũng chẳng thấy được một ai đứng ra đỡ đầu cho. Bạc bẽo.
Cái nghề vất vả mà đồng lương chưa thật sự được trả công xứng đáng. Chỉ mong sao nhà nước và các chủ cơ sở thấu hiểu được sự nhọc nhằn và những cố gắng của các cô
Các cô cứ gửi câu hỏi lên “dân hỏi thành phố trả lời” may ra người ta còn để ý tới. Nhiều người gửi người ta mới biết nhiều giáo viên đang rất khó khăn. Còn không giáo viên nào nói tới thì chắc không khó khăn thì thôi họ cho qua thôi.
Giáo viên mầm non nhất là trường tư thục, thật là áp lực và thiệt thòi nhất thôi chấp nhận vì nghề theo mình thôi làm vì đam mê
Việc xếp hạng giáo viên đợt này thấy ai cũng bức xúc, đa số là thụt lùi bởi rào cản các tiêu chí! Giáo viên tận tâm, nhiệt huyết thì không xét vì không phải giám khảo, đánh giá ngoài hay biên soạn tài liệu…
Mà mấy ai đạt được các tiêu chí vô lý đó ngoài chuyên viên hay hiệu trưởng, hiệu phó, tổ trưởng! Không biết Bộ Giáo dục nghĩ sao chứ như mình là thạc sĩ mà giờ vẫn chuyển qua ăn lương hạng 3! Có chứng chỉ hạng 2 rồi mà giờ vẫn phải đi học hạng 3 để chuyển từ hạng 3 cũ (ăn lương 16 năm nay) sang hạng 3 mới! Bằng khen tỉnh, gv giỏi rồi chiến sĩ thi đua tùm lum mà không lên nổi hạng 2! Nản quá!
Nghĩ sao hạng 4 lên hạng 3 mà hạng 3 vẫn giữ nguyên! Riêng cái việc học giữ hạng như giữ hạng bóng đá giải ngoại hạng Anh là vô duyên nhất! Mất hơn 2 triệu của đau con xót! Lần đầu học một cái chứng chỉ không cần tài liệu, đăng ký xong 3 ngày sau thi luôn chả hiểu mô tê gì!
Mình là giáo viên cắm bản, là người lạc quan yêu trường mến lớp, vất vả thế nào mình cũng chịu được mà đối mặt với chính sách của nhà nước và quy định của Bộ Giáo dục thế này khiến mình bất mãn muốn bỏ nghề thực sự! Mong mọi người lên tiếng để các giáo viên đỡ thiệt thòi, tạo động lực hơn trong công tác ạ!